watch sexy videos at nza-vids!
KHÔNG ẤN VÀO ẢNH Ở TRÊN
Bphuong,Sextgem.Com _ Đơn Giản Chỉ Là Chia Sẻ
Logo1
Hãy Like Ủng Hộ Bphuong,Sextgem.Com ?Các Bạn Nhé
Admin : Chào bạn . Http://Bphuong,Sextgem.Com Là trang WAP tiện ích miễn phí và an toàn cho Mobile
Http://Baophuong.Vn : Luôn Luôn Cập Nhật Games Mới Cho Hệ Điều Hành Java ,Android ,Ios
Tốp 3 Gamer Mới Miễn Phĩ
ĐẾN CHUYÊN MỤC
Xuống Dưới↓ Bphuong,Sextgem.Com Luôn Miễn Phĩ
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Xuống Cuối Trang

- Câu chuyện về nàng Tô Thị đấy.- Phượng Vũ nói với anh, anh không biết vẻ mặt của cô lúc này như thế nào, nhưng cầu mong là cô đừng bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.

- Có người dại dột đến thế sao?

- Đó không phải là dại dột. Nó là tình yêu, và là bi kịch nữa.

- Hứa với tôi một câu nhé xấu gái.

- Chuyện gì?

- Cô...đừng bao giờ làm Vọng Phu nhé!

Một sự im lặng thật dài phía sau câu nói đó. Không ai nhìn thấy gương mặt của đối phương lúc đó, nhưng có lẽ cả hai đều đang rất ngượng. Khánh Nam vội chữa cháy cho cái tình huống dở khóc dở cười này bằng một câu nói giống cái giọng điệu hằng ngày của anh:

- Nếu cô mà hóa đá thì tôi biết cãi nhau với ai chứ? Vả lại hóa đá rồi thì suốt ngày chỉ đứng một chỗ nhìn người ta, buồn chết đi được ấy chứ...

Nói dài thành nói dại, Khánh Nam im lặng sau câu nói đó của mình. Phượng Vũ khẽ cười:

- Vì ai đó mà có thể hóa đá để chứng tỏ lòng mình thì cũng đáng đấy chứ. Nhưng chắc tôi sẽ không đủ dũng cảm để chờ đợi như thế đâu... Nên anh đừng có lo...

Khánh Nam mỉm cười.

Hai người cứ ngồi như thế cho đến khi anh nghe thấy tiếng gọi của Minh Sang.

Minh Sang nhìn anh, rồi nhìn sang Phượng Vũ, nói:

- Bà bảo em đi gọi anh về.

- Anh biết rồi.- Khánh Nam gật đầu và đứng dậy.

Trước khi đi, anh hỏi Phượng Vũ:

- Cô có muốn về cùng chúng tôi không?

- Không... tôi ở đây hết ngày mới về.

- Vậy tôi về trước nhé! Hẹn gặp cô ngày mai ở trường.

- Tạm biệt.

Sang kéo tay anh đi. Cô bé ngẩng đầu nhìn những bông hoa vàng, quay lại nhìn Phượng Vũ rồi lại nhìn sang Khánh Nam.

«Vườn nhà em bát ngát hương hoàng lan tỏa bay....» Ngày hôm ấy, câu hát và mùi hương hoàng lan còn theo anh mãi vào trong giấc ngủ.

7. Tạm biệt Minh Sang.

Khánh Nam gõ cửa phòng bà nội khi nghe chị giúp việc nói bà muốn gặp anh. Nghe tiếng bà gọi, anh bước vào.

Bà đang ngồi bên bàn uống trà một mình, nhưng có thể là đang đợi anh. Thấy anh bước vào, bà vẫy tay gọi anh lại gần.

Bà nội rất quý và chiều anh, nhất là từ sau khi anh gặp nạn trong vụ ẩu đả ở M&R, bà càng tỏ ra quan tâm anh đặc biệt, kêu vệ sĩ ngày đêm kè kè đi theo anh, còn cách ly hoàn toàn anh với hai bà chị họ.

Từ sau vụ đó, hai vợ chồng bác Phương hình như quản họ chặt lắm, cả hai bị cắt hết viện trợ, suốt ngày bị hộ tống đến trường rồi lại về nhà. Họ không được ra ngoài chơi như bình thường nữa. Khánh Nam thỉnh thoảng muốn đến chơi với họ mà bà nội cũng không cho đi sợ họ lại dụ dỗ anh làm điều xằng bậy.

- Bố mẹ Minh Sang vừa điện cho nội. Hai ngày nữa họ sẽ quay lại Việt Nam. Con bé sẽ quay lại sống với họ.

- Thế ạ?

- Nội muốn hỏi con chuyện này... Con ở cùng con bé một thời gian dài rồi, con thấy nó là người thế nào?

- Dạ thì Sang ngoan ngoãn, dễ thương và nấu ăn rất ngon.

- Vậy thì tốt.- Bà gật đầu cười- Con nghĩ sao nếu bà nói con nên tiến xa hơn với con bé?

- Ơ, dạ, Sang còn đang đi học mà nội.- Anh vội nói vì hiểu ngay ý của bà nội.

- Thì cứ xúc tiến từ bây giờ đi là vừa. Tình cảm nên vun đắp lâu dài. Nội muốn hai đứa sớm lấy nhau, như thế rất có lợi cho tương lai của con sau này.

Thấy anh tỏ ý không hiểu, bà anh giải thích:

- Tập đoàn này của ta rồi sớm muộn gì cũng trao lại cho con. Bác con rồi sẽ già đi, mà ta thì chẳng trông chờ gì vào hai con bé Vân Anh và Mai Anh cả, chỉ mong chúng nó đừng phá tan cái gia đình này là được. Minh Sang nó là con bé ngoan ngoãn, lại là con gái duy nhất của đại sứ Nhật tại Việt Nam, nó không chỉ là hậu phương vững chắc cho con, mà thế lực mà bố con bé có thể mang lại cho con là rất lớn. Con sẽ có một điểm chống lưng lớn ở thị trường Nhật.

Thấy anh có vẻ ngần ngừ, bà hỏi:

- Con còn băn khoăn gì sao?

- Dạ không có gì ạ!- Anh lắc đầu.

- Vậy con sẽ tiến tới với con bé chứ?

- Dạ...

- Tốt lắm...- Bà gật đầu hài lòng- Ngày mai con nên đưa con bé đi chơi ở đâu đó trước khi chia tay nó về với gia đình đi.

- Vâng, con biết thưa nội. Con xin phép về phòng ạ!

Anh trở về phòng, Sang đã ngồi ở đó từ bao giờ, đang đọc một cuốn sách nào đó rất say sưa nên mãi khi anh lên tiếng cô bé mới ngẩng đầu lên.

- Ơ, em xin lỗi, tại quyển sách này hay quá nên em cứ ngồi đây mà không về phòng.

- Không sao.- Anh lắc đầu nhìn cô bé.

Đã có lúc anh cảm thấy không thể kìm nổi lòng mình trước vẻ đẹp của cô bé này, nhưng vì nghĩ đến người lớn, anh đã tự nhủ không được làm gì quá đáng.

Nhưng sao bây giờ khi được bà cho phép rồi, anh lại thấy không còn khao khát điều đó nữa. Cảm xúc khi đó dường như chỉ thoáng đến và thoáng đi trong lòng anh.

- Sang này...- Anh ngập ngừng nói.

- Dạ?- Cô bé ngước đôi mắt to tròn nhìn anh chờ đợi.

- Ngày mai anh đưa em đi đâu đó chơi nhé!

Minh Sang có vẻ ngơ ngác trước lời đề nghị này. Với cô bé, anh là một thế giới đầy hấp dẫn, nhưng luôn khép kín với cô. Cô mỉm cười, gật đầu:

- Dạ...

“Mình đang làm gì đây?”- Khánh Nam nằm vật ra giường sau khi Sang ra khỏi phòng- “Mình đã bị cuốn vào những toan tính của người lớn rồi sao? Mình có thực sự muốn cô ấy hay không?”

Rồi anh thiếp đi, một mùi hương ám ảnh váng vất mãi trong đầu anh. Một câu hát êm dịu đưa anh vào giấc ngủ.

*

Bát Tràng. 7h sáng. Không khí mát mẻ báo hiệu một ngày đi chơi đẹp trời. Minh Sang thắc mắc với anh:

- Tại sao anh lại đến đây thế?

- Nơi này nghe nói rất thú vị mà. Hơn nữa anh muốn em chọn dùm anh mấy món quà. Sắp đến Giáng sinh rồi. Phải có quà gì tặng mọi người chứ?

- Thế em có được chọn quà cho em không?- Cô bé tinh quái hỏi lại.

- Tất nhiên rồi.- Anh cười- Em thích gì cứ chọn đi, anh sẽ mua cho mà.

- Vậy anh hãy nặn cho em một chiếc cốc nhé!

- Hả?- Anh trố mắt- Nă...ặn á?

- Làm gì mà có vẻ kinh hoàng thế. Trò nặn gốm này vui mà.

- Nhưng anh nghĩ là em đã chọn nhầm người rồi.- Khánh Nam xoa tóc cô khi cả hai bước song song vào chợ.

Anh có thể nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của những người khác khi nhìn anh và Sang sóng bước bên nhau, như một cặp tình nhân hoàn hảo vậy.

Họ còn ngạc nhiên hơn khi thấy anh và cô bé tự tin nói chuyện với những du khách nước ngoài ở đây.

Đi dạo quanh chợ một vòng, Sang kéo anh vào ngay một khu tô tượng mà lúc này toàn trẻ con đang ngồi cãi nhau chí chóe. Cô bé thích thú chọn cho mình một con heo đất và lôi ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

- Nhìn gì...- Sang lườm anh khi anh cứ trố mắt nhìn bọn trẻ con xung quanh đang tranh cãi nhau xem mũi của chú chó mà chúng đang tô nên là màu đỏ hay màu xanh.- Rảnh thì tô cho em đi.

Anh quay vào nhìn chú heo đất của Sang và phì cười.

Cô bé cũng đang tô lên chú heo đó những mảng màu kì cục, không hề theo quy luật phối màu mà anh vẫn được học. Nhưng cái vẻ bất chấp quy luật đó làm cho bức tượng trở nên hết sức độc đáo.

Anh đưa tay quệt vết màu trên má cô làm cô bé đỏ bừng cả mặt.

“Mình phải dần chấp nhận rằng mình và cô bé rồi sẽ là một đôi.”- Anh thầm nghĩ.

Cuối cùng, Khánh Nam cũng mua đủ quà cho cả nhà trong dịp Giáng sinh này.

Anh mua cho bà nội một bộ đồ uống trà rất đẹp, mua cho mẹ một bình hoa đủ lớn để có thể cắm những cành hoa hướng dương, mua cho ba một chiếc đĩa có chữ “Phúc” để ba có thể để nó trong tủ kính trong bàn làm việc. Anh mua cho em gái anh một chiếc cốc uống nước ngộ nghĩnh mà anh nghĩ con bé sẽ thích.

Quà cho Sang là một chiếc ống đựng bút mà anh đã tỉ mẩn ngồi vẽ lên đó có kèm theo tên anh kí dưới đáy cốc. Dù anh không tự tay nặn ra nó, nhưng Sang có vẻ vui và hạnh phúc vì món quà nhỏ ấy lắm.

Anh thì nghĩ nếu anh và cô bé là một đôi, món quà Giáng sinh chắc chắn sẽ không chỉ có vậy được.

Bữa tiệc chia tay Minh Sang diễn ra ngay tại biệt thự Lotus. Gặp lại bố mẹ nhưng Nam có thể nhận ra là cô bé không vui chút nào. Đôi mắt cô bé có gì đó rất buồn và luyến tiếc.

- Sao gặp bố mẹ mà em có vẻ không vui thế Sang?- Anh hỏi khi cùng cô bé lên phòng mang đồ xuống.

- Đâu có ạ!- Cô bé lắc đầu chối- Em vui đấy chứ...nhưng...

Cô bé cúi đầu nghĩ ngợi, và ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt khiến anh cảm thấy chơi vơi:

- Em không muốn xa anh. Một ngày không được thấy anh, nấu cho anh món chè sen mà anh thích, chắc em sẽ rất buồn.- Cô buông chiếc túi xách, ôm lấy anh khóc nấc lên.

- Ơ, thôi nào...- Anh bối rối vỗ về cô bé- Anh em mình vẫn có thể gặp nhau bình thường mà. Lúc nào em muốn gặp anh thì cứ alo cho anh, anh sẽ đến mà.

- Thật chứ?

- Hà Nội đâu có lớn lắm đâu.- Anh cười.

- Thật là lúc nào muốn gặp anh em đều có thể gặp anh chứ?

- Phải...

Sang cười thật tươi. Cô bé buông tay, nhưng lại kiễng chân, bất ngờ hôn lên môi anh, nói nhanh:

- Anh hứa đấy nhé! Em sẽ chờ anh đến.

Và cô bé vội bước đi trước để giấu đi sự ngượng ngùng trước sự táo bạo của mình.

8. Gia đình thân yêu.

Một tiếng hét kinh hoàng làm Khánh Nam giật bắn người. Mới sáng sớm mà ai đã làm trò gì thế không biết. Anh chui ra khỏi chăn, ngóc đầu nhìn ra phía cửa. Minh Sang đang đứng ở đó, mặt đỏ bừng lên. Có gì mà cô bé lại có phản ứng kì lạ đến thế chứ?

- Em sao thế? Sao mới sáng sớm đã hét toáng lên thế?

Nhưng chợt nhớ ra, Sang đã không còn ở đây hơn tuần nay rồi, anh lại ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Mà sao em lại ở đây thế?

Cô bé nhìn anh, mắt như sắp khóc đến nơi, và cô bé quay ngoắt người đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm khiến anh tỉnh cả ngủ.

- Gì mà ồn ào thế chị Laura?

Một tiếng nói quen thuộc tới mức vừa nghe thấy là Khánh Nam đã giật mình muốn lăn xuống đất. Thì ra nguyên nhân gây ra phản ứng như thế ở Sang chính là một người đang cuộn tròn người trong chăn ngủ ngay cạnh anh, để lộ ra mỗi mái tóc dài.

Khánh Nam dụi mắt cho tỉnh hẳn, nhìn lại vẫn không có gì thay đổi. Anh vội kéo chăn ra khỏi người đó, hét lên, to không thua gì Sang.

- A...Cún...

- Her... sao nghe như có giọng của anh Gấu thế nhỉ?- Vẫn là cái tiếng lẩm bẩm rõ ràng là còn chưa tỉnh ấy.

Khựng lại 3 giây, cô bé mở mắt ra, thấy ông anh trai đang nhìn mình đầy kinh dị, cô nhóc xinh xắn tung chăn, ôm chầm lấy ông anh, kêu lên:

- Good morning anh Gấu. Ha ha. Cún nhớ anh Gấu quá đi.

- Cú…ún…- Anh lắp bắp vì bị nghẹt thở trong cái ôm hơi bị “nhiệt tình” và nồng hậu của cô em gái nghịch ngợm.- Trác…Vân… Sao em lại ở đây?

- Thì em về đây với anh Gấu mà.- Cô bé phá ra cười khi nhìn thấy gương mặt nghệt ra của anh mình.

- Nhưng khoan…còn ba mẹ… ba mẹ…

- Ba mẹ cũng về đây mà. Về hồi đêm anh đang ngủ nên không ai gọi anh thôi, muốn làm anh bất ngờ đó.

- Ặc…đúng là bất ngờ thật…- Anh cười như mếu.- Anh còn tưởng hai ngày nữa mọi người mới về.

- Không khí ở đây cũng không khác gì bên ấy mấy anh nhỉ?- Trác Vân nhảy tót xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, reo lên thích thú.

- Mùa này thôi, chứ mùa hè thì nóng chết đi được.- Anh lại nằm lăn ra giường.

- Anh Gấu dậy đi, dậy đưa em đi ăn phở…

- Hả?- Anh bật dậy như lò xo trước cái yêu cầu nghe có vẻ hay ho của cô em gái.- Muốn ăn thì chút anh kêu chị Hoa làm cho mà ăn, ra ngoài ăn làm gì.

- Không… em muốn ra ngoài ăn. Mẹ nói phải ăn ở ngoài mới cảm nhận được hết Hà Nội.

“Hix, mẹ toàn dạy nó cái gì thế này?” Anh méo cả miệng nhìn cô em gái, không biết phải nói cái gì vào lúc này. Anh đứng dậy, nói với con bé trước khi chui vào nhà vệ sinh:

- OK. Vậy đợi anh 30 phút, anh phải tắm cái đã.

- Hi hi. Anh Gấu muôn năm.

Khi Khánh Nam khoác vai cô em gái xuống dưới nhà thì đã thấy bà nội, ba và mẹ anh đang ngồi đó, không thấy Sang đâu. Sau khi chào ba và ôm hôn mẹ, Nam quay sang hỏi bà nội:

- Sang đâu rồi nội?

- Nó về rồi. Chị Hoa bảo nó mang chè sen đến rồi về luôn.

- Sang là đứa con gái lớn của chị My Vân phải không mẹ?- Nhi tủm tỉm cười.

- Phải…con bé dễ thương lắm… Mà hai đứa định đi đâu vậy, sao không lại đây ăn sáng?- Bà Liên nhìn hai đứa cháu nội.

- Nội yêu quý- Con bé Vân lại bắt đầu giở trò làm nũng quen thuộc của nó khi nó ôm lấy bà nội mình từ phía sau- Lần đầu con về Việt Nam nên con có rất nhiều chỗ muốn đi thăm. Xin phép nội, xin phép ba mẹ cho anh Gấu đưa con ra ngoài nhé!

- Cái con bé này lại nhõng nhẽo rồi- Nhi lừ mắt nhìn hai đứa con- Mau lại đây ăn sáng đi đã.

- Ba…- Con bé chạy lại nói thì thầm vào tai ba nó câu gì nó- Nha ba. Ba xin phép mẹ giúp con đi ba.

- Thôi được rồi, con quỷ con này.- Hải Long, dù đã bước sang tuổi 50 nhưng vẫn giữ được nét phong độ và vóc dáng của một người siêng năng chơi thể thao- Qua chào bà nội và mẹ đi rồi hãy đi. Bin, đưa em đi cẩn thận đó...

- Dạ...

- Hura, ba tuyệt nhất...- Trác Vân nhảy cẫng lên, chạy qua hôn lên má bà nội và mẹ nó rồi kéo tay ông anh đi ngay ra ngoài.

Trác Vân, vừa qua sinh nhật tuổi 16, đẹp rạng ngời như một đóa hoa lúc bình minh, nó được thừa hưởng cả vẻ đẹp của ba và những nét dịu dàng của mẹ. Cô bé đáng yêu, đôi khi rất tinh nghịch, nhưng khi cần nó có thể diễn vai của một đại tiểu thư lá ngọc cành vàng ngay được. Hai anh em thường ngày rất quấn quýt nhau nên nhiều người lại luôn nghĩ rằng cả hai là một cặp. Và nếu như có một cô gái nào mà con bé không ưa, thì cô gái đó đừng có hòng mà đụng được vào ông anh của nó.

Tan học, đang định lấy xe về nhà thì Trác Vân nhắn tin cho anh, một cái tin ngắn gọn và đủ shock: “Anh Gấu học xong xuống canteen nhé, em đang ngồi đợi anh Gấu ở cateen trường anh nè.”

Con bé còn dám mò đến tận trường anh chơi bời nữa.

- Này nhóc...- Anh gõ tay vào trán con bé khi thấy nó đang ngồi một mình với trò chơi điện tử cầm tay của nó- Ai cho đến đây? Hỏi ba mẹ chưa không ba mẹ lại rối lên đi tìm đấy?

- Em bắt taxi đến. Em vừa gọi cho ba rồi. Em kêu em đang ngồi với anh nên ba yên tâm không hỏi gì nữa.

- Muốn ăn gì anh Gấu đưa đi?

- Ăn ở đây đi...

- Hả?

- Em thích ăn ở đây...- Con bé hếch mũi nhìn anh, về cái tính ương ngạnh, bướng bỉnh thì nó chả thua anh chút nào.

Khánh Nam lắc đầu rồi dẫn cô em gái ra mua đồ ăn ở cateen. Được cái Trác Vân là đứa dễ ăn dễ nuôi nên thức ăn phương Tây hay Việt Nam nó đều xử lý được tất.

Vừa ngồi xuống bàn, thì Phượng Vũ đi tới. Mỗi lần ăn trưa ở đây anh đều ăn cùng con gấu trúc đó nên đâm ra thành thói quen, chẳng cần mời cũng có thể tự tới.

- Ủa, có thêm ai nữa đây?- Phượng Vũ đặt khay thức ăn xuống bàn hỏi.- Trông cô bé này con nít quá chắc không phải là sinh viên đấy chứ? Mà này, anh đang chơi trò gì thế? Không sợ đi tù à?

- Nhìn lại mặt hàng đi xấu gái.- Anh vặc lại.

Trác Vân đưa mắt nhìn Phượng Vũ tò mò, rồi lại trố mắt nhìn ông anh nó khi nghe ông anh nó gọi người vừa đến bằng cái tên khá kì cục.

- Em gái tôi đấy.

- Ờ, thảo nào...- Phượng Vũ quay sang Vân, cười- Chào em, chị là Vũ, bạn anh trai em. Em mới từ Hà Lan về à?

- Hi, vâng ạ! Ủa mà anh Gấu kì ghê, sao chẳng bao giờ kể với Cún là anh Gấu có bạn gái ở Việt Nam vậy?

Câu nói của con bé làm cả hai đều bị sặc, và ngượng chín người.

- Nhóc đùa à?- Phượng Vũ phá lên cười ngay sau đó vài giây- Chị mà lại thích ông anh của em sao? No way.

- Cô nghĩ tôi thích người thừa hooc môn đàn ông như cô chắc.- Khánh Nam cự lại.

- Hi hi... Hai anh chị rõ ràng là thích nhau mà cứ giả bộ cãi nhau hoài...- Con bé tiếp tục trêu chọc.- Em là Vân, em gái của anh Gấu đó.

- Gấu à?- Phượng Vũ cười nham hiểm- Cái tên sao giống người quá. To xác, vô dụng...

- Cô... cô quên là cô cũng họ nhà gấu à, đồ gấu trúc...

- Tôi là gấu trúc hồi nào?- Phượng Vũ cãi lại.

- Từ cái hồi nảo hồi nào khi tôi mới biết cô cơ.- Nam xì một tiếng.

Tiếng chuông điện thoại của Phượng Vũ cắt ngang cuộc tranh cãi mà không biết khi nào mới có hồi kết. Phượng Vũ chạy đi nghe điện rồi, Vân quay qua nhìn anh cười hồn nhiên:

- Oa, anh Gấu làm Cún ngưỡng mộ quá đi... Mới về Việt Nam mà đã có bạn gái rồi.

- Nhóc đừng nói bừa nữa, chị ấy không phải bạn gái anh đâu.- Anh lừ mắt với con bé.

¬- Rõ ràng anh Gấu thích chị ấy mà...

- Trẻ con nhiều chuyện.- Anh dí tay vào trán cô em gái láu lỉnh.

- Anh Gấu mới là trẻ con... Mà ba dặn em kêu anh Gấu về sớm đấy. Tối nay nhà mình có hẹn đi ăn với gia đình chú Khánh, cô Linh, gia đình nhà chú Tùng và cả nhà cô My Vân bạn ba mẹ nữa.

- Ờ, anh biết rồi.

9. Bữa tiệc trùng phùng.


Nhà hàng Legent- một trong những nhà hàng 5 sao nổi tiếng nhất Hà Nội nằm trong hệ thống nhà hàng nổi tiếng của tập đoàn Lotus trên khắp Việt Nam, với phong cách ẩm thực của đủ 5 châu lục lớn trên thế giới. Nó được chọn là nơi diễn ra bữa tiệc trùng phùng sau nhiều năm không gặp mặt của những người quen cũ, giờ đây đã bước sang tuổi trung niên.


Hải Long đưa mắt nhìn vợ, thắc mắc tại sao đã đến giờ mà hai đứa trẻ vẫn chưa đến. Nhi mỉm cười nói với mọi người rằng hai đứa con của chị còn đang bị kẹt do tắc đường nên sẽ đến trễ. Mọi người đã đến đủ và bắt đầu hỏi thăm nhau.


Khánh và Tú Linh chỉ sinh đúng một cô con gái, vì cả hai đều là con thứ và không bị ràng buộc bởi chữ thừa kế.


Tùng cưới một nữ chánh án cũng vào năm mà Hải Long và Nhi tổ chức lễ cưới, họ có một đứa con trai đang học cấp 3, và một cậu con nuôi vừa tốt nghiệp đại học.


Sau gần 20 năm họ mới gặp lại nhau nên ai nấy cũng đều cười nói rôm rả, nhắc lại những chuyện vui khi xưa.


Đúng lúc đó thì Khánh Nam và Trác Vân đến, hai anh em đang tranh luận một chuyện gì đó vui vẻ lắm.


Nhưng có những sự chuyển động thái độ trên một số con người mà không ai che giấu đi nổi. Khánh Nam đứng sững lại khi nhìn thấy Phượng Vũ đang ngồi cạnh cô Tú Linh và một anh chàng lạ mặt. Phượng Vũ cũng sửng sốt chẳng thua gì anh.


Có nằm mơ anh cũng không dám tin Phượng Vũ lại là con của một trong những người bạn của mình.

Trác Vân thì chưa kịp chào hỏi đã hét toáng lên:

- A... cả chị gấu trúc cũng đến này anh Gấu...

Mọi người cười ồ lên vì sự hồn nhiên của con bé. Thảo Nhi giục hai đứa con ngồi xuống, giới thiệu với Vân từng người để con bé chào hỏi, còn Nam thì không cần vì anh đã gặp họ vài lần rồi.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.Giaitri8x.Mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.Giaitri8x.Mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Bin...- Khánh vui vẻ nói với anh và chỉ sang Phượng Vũ- Đây là con gái chú, Vũ. Từ hồi học đại học đến giờ nó xin vào ở kí túc để học cách sống tự lập chứ không ở cùng cô chú nữa. Hai đứa giờ mới gặp nhau đúng không?

- Ơ, dạ...

- Không đâu chú...- Trác Vân nhanh nhảu tiếp- Chị gấu trúc là... ư... ư...

Khánh Nam vội bịt mồm con bé lại, cười giải thích:

- À, dạ không có gì đâu ạ. Con với xấu... à... Phượng Vũ học cùng trường nên cũng có quen nhau rồi. Chỉ là con không ngờ em ấy lại là con của cô chú thôi ạ!

- Vậy thì tốt...- Khánh cười.

Nam liếc nhìn Phượng Vũ, lúc này không hiểu sao cô ta lại bơ anh đi và quay qua nói chuyện với anh chàng ngồi cạnh. Hừ, thằng cha đó là ai nhỉ? Mãi sau anh mới biết là con nuôi của chú Tùng, mới đi du học Mỹ về, đang làm tại văn phòng luật của ông bố mình.

“Đồ xấu gái, mọi khi thì mạnh mồm lắm cơ mà, sao hôm nay lại tỏ ra ngoan ngoãn thế? Chắc lại định lừa thằng cha kia chắc.” Anh cau có nghĩ. “Ặc, bữa nay cô ta còn mặc váy nữa chứ. Khùng chắc rồi. Thảo nào cái thằng cha kia săm soi cô ta dữ thế. Đúng là đồ ngốc, kiểu gì cũng lại bị lừa cho coi.”

Nam bực bội quay sang nói chuyện với cô bé Minh Sang, bà nội lại cố tình sắp xếp để hai người ngồi cạnh nhau trong bữa cơm này.

- Sao em không ăn đi. Thức ăn không hợp với em à?

- Không ạ!- Cô bé lắc đầu thỏ thẻ.

- Mà sao hôm trước đến lại về ngay thế?

- Em có việc bận mà.

- Ờ... bữa đó chắc thấy em gái anh ngủ trên giường của anh nên hoảng lắm nhỉ. Anh ngủ mà nó chui vào lúc nào anh cũng không biết nữa.

- Em ấy rất dễ thương.- Sang nhìn sang Vân lúc này đang phồng má trợn mắt lên để gặm một con cua biển to đùng mà bà nội vừa tiếp cho nó.

- Em cũng dễ thương mà.

Tuy nói chuyện cùng Sang nhưng mắt anh lại không ngừng liếc chừng về phía Phượng Vũ, cô ta vẫn thản nhiên ăn và nói chuyện với gã bên cạnh, coi anh như vô hình vậy.

- Này con gái ngoan...- Anh gọi Phượng Vũ như thế khi đi theo cô ta ra phía ngoài nhà hàng, cô ta vừa đi nghe điện thoại.

- Anh thôi cái giọng ấy đi.

- Chẳng phải thế sao? Chẳng phải hôm nay cô đang đóng vai con gái ngoan sao? Mặc váy, trang điểm, cô đang cố ghi điểm với thằng cha kia đấy à? Hình như nó đang mê cô đấy.

Phượng Vũ nhìn anh, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc, rõ ràng những lời anh nói làm cho cô bị tổn thương nặng nề.

- Tôi ngoan cũng được, tôi hư hỏng cũng được, tránh xa tôi ra...

Cô ta chạy vụt qua anh để đi vào trong.

- Cô...này...tôi không có ý đó...

Nhưng Phượng Vũ đã chẳng còn nghe được những gì anh nói nữa. Khi anh trở lại bữa tiệc, cô ta tỉnh queo, vẫn nói chuyện vui vẻ với anh chàng luật sư kia.

- Phượng Vũ càng lớn càng xinh giống mẹ nhỉ?- Mẹ anh nói như thế sau khi nhìn cô rất lâu.

- Giống mẹ nhưng tính thì lại giống bố nên toàn bị bắt nạt thôi.- Cô Tú Linh cười đáp thay con gái.

«Ặc»- Khánh Nam suýt bị sặc bia khi nghe thấy thế- «Cô ta có bao giờ chịu thua cái gì đâu mà toàn bị bắt nạt chứ.»

- Cháu xin lỗi cả nhà...- Cô ta đột nhiên đứng dậy khiến anh phải ngẩng đầu lên nhìn- Cháu có việc phải về trường rồi, cháu xin phép đi trước ạ!

- Con có cần bố đưa đi không hay tự bắt taxi?

Phượng Vũ chưa kịp đáp thì Huy, anh chàng luật sư con nuôi chú Tùng đứng dậy, nói:

- Dạ để cháu đưa em đi cũng được ạ.

- Ừ, vậy con đưa em về đó rồi quay lại đây nhé!- Chú Tùng gật đầu nói với con.

Sự rời đi của Phượng Vũ làm cho tâm trí Nam cũng chẳng còn ở lại bữa tiệc nữa. Những lời của anh khi nãy đã làm cô bị tổn thương. Phải rồi, có lẽ cô đã nghĩ anh đang lôi cái bí mật trong quá khứ của cô mà chỉ có hai người biết ra để hạ thấp cô? Chỉ có thế cô mới tỏ ra giận dữ như thế.

Buổi tối sau bữa tiệc ấy, mẹ gọi anh đi dạo cùng bà trên con đường quanh bờ Hồ. Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác đi cùng mẹ mình, khoác lấy đôi vai nhỏ của bà và nói những câu chuyện làm cho bà vui. Nhưng hôm nay bà có một thái độ rất lạ, hình như bà đang suy nghĩ chuyện gì mông lung lắm.

- Con thấy sống ở đây thế nào?- Mẹ anh hỏi khi hai người ngồi xuống một ghế đá.

- Ổn mẹ ạ!- Anh đáp nhưng hoàn toàn không chắc về câu trả lời của mình nữa.

- Vậy con muốn sống ở đây không hay vẫn muốn sang Mỹ học?

- Nếu được thì con vẫn chọn đi Mỹ. Đâu có nghĩa là con sẽ đi hẳn đâu ạ! Con sẽ lại trở về mà.

- Vài năm nữa, ba mẹ sẽ bán tập đoàn và về đây sống, giúp bà nội và bác Phương điều hành Lotus. Con còn quá nhỏ để cáng đáng một sự nghiệp quá lớn như thế.

- Ba định bán Silver Wings thật sao ạ?

- Phải… theo đuổi mãi sự nghiệp cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất mà thôi. Ba mẹ muốn về sống với quê hương, với bạn bè cũ, báo hiếu với bà nội. Nhưng nếu hai con thích, ba mẹ cũng không thể ngăn các con bay nhảy.

- Không mẹ à, con nghĩ…con sẽ về đây.

Nam lúng túng quay đi tránh cái nhìn của mẹ anh. Có lẽ bà hiểu những gì đang diễn ra trong lòng anh lúc này.

- Bà nội có ý tán thành cho con và cô bé Sang đó… Ý con thế nào? Bà nói là con rất ưng ý với cô bé đó. Mẹ cũng thấy nó xinh xắn dễ thương… Nhưng quan trọng là cảm xúc thật của con.

- Sang còn bé mà mẹ…

- Đó là lý do sao?- Thảo Nhi tủm tỉm cười với con trai.

- Ơ, thì… Nói chung là con thấy thế nào cũng được ạ!

- Còn Vũ, con thấy sao? Con bé đó cũng xinh xắn đấy chứ, hơn nữa con cũng có vẻ chú ý đến nó. Mẹ thấy con nhìn con bé trong suốt bữa ăn.

- Không đời nào con thích cái con nhỏ xấu xí đó đâu ạ!- Anh vùng vằng đáp lại, vẫn còn tức khi nghĩ đến chuyện cô ta thản nhiên phớt lờ anh mà đi cười cười nói nói với thằng cha luật sư kia.

- Con vẫn còn trẻ con lắm, con trai của mẹ ạ!- Mẹ anh lắc đầu cười.- Dù sao mấy đứa cũng còn trẻ, nên suy nghĩ kĩ càng trước tình cảm của mình, đừng để sau này phải hối tiếc. Ba mẹ không quan trọng chuyện người con chọn có thể mang lại cho con những gì trong sự nghiệp sau này, cái quan trọng là phải đem đến cho con một cảm giác an toàn về hậu phương. Sau này con có chọn một trong hai cô bé này, dù là ai thì mẹ cũng sẽ vui vẻ chào đón.

- Có phải ngày xưa ba mẹ và cô chú Khánh đã có lời hẹn là sau này sẽ làm sui gia với nhau ạ?- Anh ngập ngừng hỏi.

- Người hứa là con chứ có phải ba mẹ đâu.

- Cái gì ạ?

- Ngày con còn bé, chú Khánh có hỏi con có làm con rể chú ấy không, và con đồng ý ngay đấy chứ. Đừng lo chuyện đó, đó chỉ là câu chuyện vui thôi mà. Nếu chọn ai cũng phải báo cho mẹ một câu nhé!

- Con biết mà mẹ yêu.

- Nhớ là làm chuyện gì cũng phải cân nhắc cho kĩ đó. Ba mẹ giờ trông vào sự tự nhận thức và trưởng thành của con mà thôi.

- Hì... mẹ yên tâm đi. Con là con trai lớn của mẹ cơ mà. Thôi mẹ con mình về, mai ba mẹ với Cún còn về Hải Phòng thăm ông bà nữa. Con phải đi học nên không về được. Chắc đến khi vào thăm ông ngoại Phi Long con sẽ đi.

- Ừ... vậy về thôi...- Thảo Nhi đứng dậy gật đầu và chậm rãi bước đi cạnh cậu con trai cao lớn của mình.

10. “Đừng yêu em…”

Khánh Nam nhìn mãi mới thấy Phượng Vũ đang ngồi ăn với đám bạn ở một bàn tít góc xa. Cô ta đang cười nói cái gì đó rất vui vẻ nữa chứ.

“Xấu gái, qua đây ngồi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Tôi đang ngồi với bạn.”

“Cô có qua đây không thì bảo nào, để tôi qua rước cô.”

“Thần kinh.” Phượng Vũ đáp một câu cụt lủn và cúp máy cái rụp.

Điện thoại đổ chuông lần hai.

“Còn nhớ yêu cầu cô hứa làm cho tôi không hả? Qua đây, yêu cầu đấy.”

Lần thứ hai Phượng Vũ cúp máy, nhưng lần này anh có thấy cô ta đứng dậy, nói gì đó với lũ bạn rồi bê khay đồ ăn trưa đến bàn quen thuộc của hai người. Đặt cái khay xuống bàn đầy thô lỗ làm nước canh sóng cả ra ngoài, Phượng Vũ ngồi phịch xuống, nhìn anh bằng một vẻ mặt đầy cam chịu.

- Làm cái gì mà nhìn tôi như nhìn kẻ thù thế?- Anh trừng mắt nhìn lại cô ta.

- Tôi qua rồi đây, anh có gì nói luôn đi.

- Đợi tôi ăn xong đã.- Khánh Nam nói và cúi đầu ăn tiếp.

“Hôm qua sao mà tươi hơn hớn thế, bây giờ lại vác cái bộ mặt như âm binh.”

Đặt cái thìa xuống, anh thản nhiên rót nước ngọt ra cốc uống, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.

- Này, tôi đã nói là hôm qua tôi không có ý nói thế cơ mà, sao cứ nhìn tôi thế hả? Ức chế chết đi được.

- Đấy là tất cả những gì anh muốn nói à?

- Tất nhiên là không. Cô cứ nhìn tôi thế kia làm sao tôi nói được.

- Được rồi.- Phượng Vũ quay đi.- Thế này chắc là nói được chứ hả?

- Cô…điên à?- Anh gắt.

Phượng Vũ quay vào trợn mắt nhìn anh định nẹt một câu thì nghe thấy anh nói tiếp:

- Tôi thích....

Chuông điện thoại đổ làm anh giật mình im bặt.

- Cô không để yên lặng được à?- Anh lại quát.

- Có phải giờ học đâu mà để yên lặng.

Cô ta lườm anh rồi bắt máy. 30s sau, cô ta đặt máy xuống, quay vào giục:

- Nào, có gì thì nói nhanh lên, tôi phải đi bây giờ đây.

- Đi đâu?

- Đi đâu là việc của tôi, hỏi làm gì?

- Quan tâm tí mà cũng kiêu. Được rồi, nghe tôi nói đây. Có lẽ là... tôi... thích cô, xấu gái ạ!

Im phăng phắc...

10s...

20s...

1 phút...

Mặt của cả hai cùng đỏ bừng lên dù lúc này chẳng ai nhìn ai cả.

Lần đầu tiên Khánh Nam lại tỏ ra khó khăn khi nói ra một câu tỏ tình kiểu đó.

- Cô nói cái gì đi chứ?- Anh giục.

- Tôi phải đi rồi...- Phượng Vũ luống cuống đứng dậy.

Câu nói không đúng chủ đề đó như một hòn đá tảng rơi trúng đầu Nam làm anh bẹp dí, không còn nói hay làm được gì nữa. Anh cứ ngây ra như phỗng nhìn cô ta đang chạy đi như cố tránh thật xa anh.

Lần đầu biết tỏ tình một cách chân thành và không hời hợt.

Lần đầu biết đến cảm giác thất bại.

Lần đầu biết thế nào là đau. Là vỡ vụn.

- Chị ấy có nói là không thích anh Hai đâu mà sao anh ủ rũ thế?- Trác Vân cười nhìn ông anh cứ ngồi ngẩn ngơ từ đầu tối đến giờ.

- Thà cô ta cứ nói không thích anh còn hơn là bỏ đi như thế.- Khánh Nam hậm hực đáp.- Làm anh mấy ngày hôm nay không dám ló mặt xuống canteen vì ngại đụng phải cô ta.

- Anh Gấu đẹp trai oanh liệt của em mà cũng có ngày lao đao vì một chị nào ấy cơ đấy.- Vân cười lém lỉnh.- Để em tạo điều kiện cho hai người gần nhau nhé!

- Nhóc định làm gì đấy?- Anh cảnh giác hỏi lại.

- Thì phải tạo ra hoàn cảnh chứ…- Vân nháy mắt.

- Thôi cho anh xin, Cún mà mó tay vào là hư bột hư đường hết.

- Anh Gấu cứ tin Cún đi mà.

Giáng sinh, chú Khánh và cô Tú Linh mời cả nhà Khánh Nam đến dùng bữa tối tại nhà riêng của họ. Cô Linh thậm chí còn nhờ anh đến trường đón Phượng Vũ nữa. Ngồi trên xe ô tô, cả hai im như thóc. Cuối cùng, Khánh Nam phải mở nhạc lên cho không khí bớt căng thẳng.

Bữa tối diễn ra đầm ấm và vui vẻ, không ai nhận ra sự khác lạ trong thái độ của hai đứa con lớn, ngoài cô bé Trác Vân thỉnh thoảng lại nhìn ông anh nó cười một cái rất chi là láu cá. Vì đơn giản nó biết ông anh nó sẽ bị shock bởi cái tin mẹ nó sắp nói ra lắm.

- Vũ này, tuần sau cháu nghỉ Tết rồi đúng không?- Thảo Nhi nhìn cô bé dịu dàng hỏi.

- Dạ vâng ạ!

- Hay quá! Tuần sau cả nhà cô vào Đà Lạt ít ngày. Cháu đi cùng cho vui nhé!

- Ơ, dạ…- Phượng Vũ ngập ngừng suy nghĩ.

- Vào thăm nhà cô ở trong đó. Đi cùng anh Nam và em Vân cho vui, cả năm học hành rồi còn gì.

- Mẹ em nói phải đó.- Vân nhanh nhảu chen vào- Chú Khánh với cô Linh cho chị gấu trúc đi cùng cả nhà con nhé!

- Có gì mà không được đâu nào…- Khánh cười và nhìn cô con gái- Con cứ đi cùng gia đình cô chú ấy cho vui. Bảo Lộc đẹp lắm đó…

- Vậy cứ quyết định thế nhé!- Thảo Nhi cười, chị cũng chẳng hiểu tại sao cô con gái của mình lại nằng nặc bảo chị mời Vũ cùng đi, nhưng nó có vẻ vui lắm.

- Vâng ạ!

Khánh Nam đưa mắt nhìn Vân, thấy con bé nháy mắt là anh hiểu ngay ra vấn đề. Hóa ra đây là cái cách mà nhóc Vân nghĩ ra để giúp anh trai nó. Chẳng biết là may mắn hay là xui xẻo nữa.

Trên đường đưa Phượng Vũ trở lại kí túc, anh đưa cho cô ta một cái hộp nói:

- Này, quà của cô đấy.

- Ơ, cám ơn anh. Tôi quên không mua rồi.

- Cô mà nhớ tôi mới ngạc nhiên đấy. Chuyện hôm trước tôi quên rồi, nên cô đừng có tỏ ra như thế nữa, khó nhìn mặt nhau lắm.

- Phải… Dù sao thì anh cũng đừng có dại mà thích tôi…

- Lần đầu tiên có người bảo tôi đừng thích người ta, thú vị thật.- Khánh Nam cười- Mà thế cũng đúng, nếu cô mà cặp với tôi, cô sẽ khổ lắm đấy.

- Vì anh trăng hoa sao?

- Một phần. Nữa là vì tôi sắp đi rồi.

- Anh đi đâu?

- Mẹ đã đồng ý cho tôi sang Mỹ học…

- Chúc mừng anh…

- Tôi sẽ đi khoảng 4 năm.

- Ừm.

- Thế nên tôi không thể biến cô thành đá Vọng Phu được.

- Ha ha, 4 năm mà đã hóa đá được sao? Nhưng đúng là xui xẻo mới yêu anh và đợi anh lâu như thế.

- 4 năm sau tôi sẽ quay về đây, lúc đó tôi sẽ rất khác bây giờ, có lẽ sẽ bớt bồng bột hơn. Mà tôi quên chưa nói với cô nhỉ, cái cách xuất hiện của cô làm tôi bất ngờ lắm đấy nhé! Không phải lần đầu gặp đâu, mà cái hôm cô đi với bố mẹ cô đấy. Tôi có nằm mơ cũng không dám tin cô là con gái của cô Linh và chú Khánh.

- Thế nên lúc trước tôi mới hỏi anh có phải là cháu của chủ tịch tập đoàn Lotus như mọi người nói hay không? Nhưng anh có trả lời đâu...

- Thế nếu biết rồi thì sao?

- Thì tôi sẽ không bị bất ngờ nữa.

- Cái bài hát lần trước cô hát là bài gì thế? Cái bài có câu gì mà: “vườn nhà em bát ngát hương hoàng lan tỏa bay” đó. Bài đó rất hay.

- Là bài “Đêm thành phố đầy sao” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn.

- Chẳng bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào từ thành phố Hà Nội.- Khánh Nam hạ mui xe xuống và nhìn lên trời.

- Cái chính không phải là những ngôi sao có được nhìn thấy hay không. Anh cứ nghe bài hát rồi sẽ thấy thông điệp của nó.

- Ừ, nhất định tôi sẽ thử. Bao giờ về tôi sẽ hát cho cô nghe nhé!

- 4 năm nữa cơ đấy, sao không phải bây giờ.

- Tôi đâu có thuộc ngay được đâu. Mà giờ cũng không có hứng học hát nữa.

Đứng nhìn theo đèn xe ô tô nhạt dần vào dòng xe đông đúc ngoài đường, Phượng Vũ nắm chặt hai tay lại. Cô đã tỏ ra mạnh mẽ một cách khó tin trước mặt người con trai ấy. “Đừng yêu em. Em xấu lắm.” Cô thở dài, trái tim vụn vỡ bấy lâu nay của cô còn có thể lành được nữa hay sao? Cô còn cơ hội đến với một người như anh sao? Biết những bí mật của cô mà anh vẫn yêu và chấp nhận cô ư? Hay đó chỉ là trò chơi của anh, như những lần trước đây, rồi sẽ có một ngày game over khi anh chán?

“Không được, mình sẽ không yếu mềm nữa.”

Cô ngước nhìn bầu trời và đi vào trong kí túc xá.

11. Thêm một lần nữa: ĐỊNH MỆNH


Bảo Lộc, với những cánh đồng hoa mênh mông, với những đồi chè bát ngát, màu đất đỏ làm người ta phải ghi nhớ sâu sắc về vùng đất tuyệt diệu này. Khánh Nam tự hào vì mình đã sinh ra và một phần tuổi thơ gắn với vùng đất đầy nắng và gió cao nguyên ấy. Trong trí nhớ mơ hồ của anh, không hề có một chốn thần tiên như thế.


Ba Giang của anh vẫn ở Đà Lạt điều hành việc kinh doanh. Ba đã lấy vợ và có hai con, một trai một gái. Còn mẹ Diễm Phương thì đã về lại quê mình ở Đắc Lắc sống. Đó là hai người vô cùng quan trọng trong anh, họ đã cùng mẹ nuôi anh lớn lên, yêu chiều anh như con do chính họ sinh ra. Mẹ anh nói rằng, nếu không có họ, thì đã không có anh của ngày hôm nay.


Rời nhà ông ngoại Phi Long, ba người Khánh Nam, Phượng Vũ và Trác Vân đi ngược theo một con đường đất đỏ còn lầy lội do cơn mưa đêm qua. Ông ngoại nói rằng con đường ấy dẫn ra thung lũng hoa đẹp nhất Bảo Lộc này, và cả ba tò mò muốn đến đó chơi.


Khi thung lũng hoa màu vàng trải dài trước mắt ba người, không ai bảo ai, cả ba cùng reo lên đầy thích thú. Toàn một loại hoa màu vàng, thỉnh thoảng điểm chút sắc tím hoặc đỏ. Một thiên đường trên trần thế thì cũng chỉ thế này thôi.


- Anh Hai, giống mấy cái cánh đồng hoa vàng ở Anh quá anh hén.- Nhóc Vân kêu lên.- Để mai đem máy ảnh tới đây chụp mấy hình, cho bọn bạn em lác mắt hết cả lũ. Kiểu gì chả ùn ùn kéo qua đây chơi. Mình xuống dưới đi anh Hai.


Con bé nói và chạy biến xuống dưới, làm anh không kịp ngăn lại. Con nhóc này ham chơi quá đi mất. Anh quay sang nhìn Phượng Vũ, hỏi:


- Cô có muốn xuống đó chứ?


- Tất nhiên.- Phượng Vũ quay sang nhìn anh cười, nắng vàng, hoa vàng nhưng cũng không rạng rỡ bằng nụ cười của cô lúc này.


- Thế thì đi nào...- Anh chộp lấy tay cô và kéo đi.


Trác Vân chạy trước hai anh chị nó nên nó cố tình lẩn đi một chỗ để cả hai có thời gian đi với nhau. Nó thích thú ngắt một vài bông hoa cầm trên tay và hát véo von một bài dân ca của Hà Lan. Nó phát hiện ra dưới này không chỉ có hoa vàng mà còn cả những loài hoa có màu sắc khác nữa.


Nó cứ nhảy nhót thích chí khắp nơi, đến khi trên tay nó là cả một bó hoa thật lớn, đủ các loại hoa mà nó chẳng biết tên, nó định bụng sẽ đem cho anh Gấu nó để tặng cho chị gấu trúc. Nó tìm đường quay lại, không nghĩ rằng cái thung lũng hoa này đủ lớn để làm nó đi lạc. Chẳng thấy bóng dáng anh trai nó đâu, nó cất tiếng gọi, cũng không có tiếng đáp lại.


Nó chạy cuống lên tìm lại con đường cũ, nhưng chỗ nào cũng toàn một màu hoa vàng, làm gì có con đường nào đâu. Nó lo sợ cuống cuồng.


- Á...


Nó hét lên khi dẫm phải một cái gì đó, hay một con gì đó mềm mềm khiến nó ngã sóng soài, rồi nghe bắp chân nhói đau. Người nó cứ thế tê đi, không làm sao mà đứng dậy được nữa. Con rắn sau khi tặng cho nó một nhát cắn chí mạng thì bò đi ngay lập tức.


“Chết rồi...mình chết chắc rồi...” Nó lo sợ nghĩ. Nó muốn khóc lên thật to để anh nó nghe thấy, nhưng giữa mênh mông không gian này, tiếng của nó sao mà bé quá.


“Soạt.” Một người xuất hiện, kì lạ như một câu chuyện thần thoại, nơi nó thường nghe mẹ kể rằng các vị thần thường bất ngờ xuất hiện để giúp đỡ người bị nạn.

Lên Đầu Trang

TRANG 4

mSub - Dịch Vụ Giải Trí Nóng Bỏng, Hấp Dẫn Đầy Đam Mê
Tải và dùng miễn phí Clips hot, sexy ngây ngất cùng sự kiện scandan, kịch tính cực phê....
Công Cụ: Khuyên Dùng Khi Không Tìm Thấy Files
Wap Download Miễn Phĩ
© Copyright 2012- 2013 By Phương Nguyễn ®
Thank's To Sextgem
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.Bphuong.Sextgem.Com
KHÔNG ẤN VÀO ẢNH Ở DƯỚI