watch sexy videos at nza-vids!
KHÔNG ẤN VÀO ẢNH Ở TRÊN
Bphuong,Sextgem.Com _ Đơn Giản Chỉ Là Chia Sẻ
Logo1
Hãy Like Ủng Hộ Bphuong,Sextgem.Com ?Các Bạn Nhé
Admin : Chào bạn . Http://Bphuong,Sextgem.Com Là trang WAP tiện ích miễn phí và an toàn cho Mobile
Http://Baophuong.Vn : Luôn Luôn Cập Nhật Games Mới Cho Hệ Điều Hành Java ,Android ,Ios
Tốp 3 Gamer Mới Miễn Phĩ
ĐẾN CHUYÊN MỤC
Xuống Dưới↓ Bphuong,Sextgem.Com Luôn Miễn Phĩ
Truyện áo trắng

 

Chương 7

Kỳ tích của Pony Express

Billy đã lớn lên nhanh như loài cỏ dại, cậu nay đã mười bốn tuổi và có vẻ sung sướng với cuộc sống đầy những bất ngờ của mình, hệt như cậu đã luôn mơ được như thế vậy.
Vào một buổi sáng đẹp trời mùa Xuân, chúng ta bắt gặp cậu trong khu rừng phía trên Cody Hill, không mấy cách xa quán trọ mà hiện nay mẹ cậu quản lý, và cậu đang bận bổ củi.
Dốc hết sức mình, không biết mệt, cậu dùng rìu bổ xuống hàng ngàn khúc gỗ tròn để chẻ nhỏ chúng ra. Cậu xếp chúng thành từng đống để dùng vào mùa đông sắp tới, nó giúp duy trì ngọn lưởi trong lò sưởi. Chốc chốc, cậu lại dừng tay chùi những giọt mồ hôi đọng long lanh trên má mình. Tuy vậy, trời vẫn chưa đến nỗi quá nóng bức, và một làn gió mát thổi qua ngọn đồi.
- Cháu chẳng phải tính đốn hạ cả rừng cây hôm nay đấy chứ, không khéo ngày mai cháu sẽ chẳng còn kiếm ra nổi một thanh củi ở quanh đây nữa đâu!
Giọng nói cười giễu ấy là của Lew Simpson, người đang nhìn cậu với vẻ trìu mến.
- Gì chứ chuyện ấy thì cháu đây chẳng sợ, thằng bé vừa đáp vừa nhe răng ra cười, ngày nào không còn củi nữa, cháu sẽ tự mọc cánh và sẽ bay đến những vùng trời khác. Dù sao chăng nữa, cháu chả thích thú gì ở đây cả, cuộc sống đã trở nên quá êm ả, mà cháu là cháu chúa ghét điều này đấy!
Xuống ngựa, ông Lew ngồi xuống trên một khúc cây tròn già cỗi. Bill ngồi ngay kế ông, đối diện với đống củi mà cậu vừa chẻ xong và đang sắp chất lên xe trước khi quay về nhà mình. Hai người bạn đều mừng rỡ vì gặp lại nhau, và cuộc họp mặt này chả khác gì một giờ nghỉ giải lao đối với cả hai người.
- Như cháu thấy đó, Lew giải thích, ta đang trên đường đi tìm một tay đánh xe do la kéo, có khả năng điều khiển một đoàn xe đi xa cách đây cả ngàn dặm, đến tận Tucson ở Arizona. Cháu thích việc đó không?
- Cháu cũng chả biết phải trả lời thế nào với bác cả... Đành rằng cháu rất khoái phiêu lưu mạo hiểm... Nhưng mẹ cháu phải trả công rất cao cho một người đàn ông đỡ đần mẹ cháu trong mọi việc khi cháu không có ở đây. Cháu thấy lúc này,.chuyện cháu giúp mẹ cháu cũng là điều tất yếu.

Bác không đồng ý với cháu sao?
- Thành thật mà nói, bác không nghĩ rằng đấy là một vấn đề. Với hai mươi lăm đô la, ta có thể kiếm được ai đó ra trò cho loại công việc đó, nhưng còn bác, bác đề nghị với cháu năm mươi đô lận... vì cháu là người duy nhất mà bác có thể đặt hết niềm tin!
- Thôi được, vậy cháu sẽ cố hết sức thuyết phục mẹ cháu một lần nữa. Cháu sẽ không đời nào bỏ mặc bác trong tình cảnh này đâu.
- Thế thì tốt, nhưng dù sao cuộc hành trình lớn này cũng không xảy ra ngay lúc này đâu, mấy tháng nữa chúng ta mới lên đường cơ mà. Nhưng trước mắt, bác cũng có việc cần nhờ đến cháu đó là việc lùa bầy súc vật đến tận đồn Fort Laramie. Đây là việc của vài ngày nữa, chậm nhất là một tuần nữa thôi. ..
Nhưng Bill không còn nghe thêm được gì nữa, tia nhìn của cậu bắt đầu sáng long lanh vì một cơn sốt ruột, một câu hỏi đang thiêu đốt đôi môi cậu:
- à này, bác Lew, bác có nghe nói đến dịch vụ bưu điện trên lưng ngựa chưa vậy?
- Còn phải hỏi! Đây là đề án cuối cùng do ông bạn Russell của cháu khởi xướng đấy. Nay thì nhiều đoàn kiều dân đã đến định cư tại miền Tây, dọc theo bờ biển Thái Bình Dương, dĩ nhiên họ luôn ước ao có thể thư từ qua lại với gia đình và bè bạn của họ vẫn còn ở lại miền Đông. Mà, sự di chuyển của xe chở thư thì vừa dài lại vừa gian nan: các thư từ được gửi đi về miền Viễn Tây được tiến hành như vậy bằng những phương tiện ít chắc chắn. Lộ trình duy nhất mà người ta có thể tin cậy được lại cũng là lộ trình dài nhất:

Bằng tàu thủy đi vòng theo Cap Horn. Do đó mà phải mất nhiều tuần để một lá thư tới được tay người nhận! Cũng vì vậy mà ngài thượng nghị sĩ Gawin đã luôn có ý nghĩ về một con đường mau lẹ hơn và ông đã ủy thác cho Russell việc nghiên cứu đề án này. Tuy lúc đầu ông Gawin đã do dự, vì gánh nặng tài chánh mà ông sẽ phải đương đầu, nhưng Russell cuối cùng đã quyết định huy động tất cả để sáng lập dịch vụ bưu chính trên lưng ngựa ấy, được gọi tên là Pony Express.
- Vậy bác Russell tiến hành công việc ấy ra sao? Bác ấy có kể một cách cụ thể cho bác nghe không?
- Vấn đề là phải lấp đầy một khoảng cách lên tới ba ngàn hai trăm cây số từ Đông sang Tây, từ Saint-Joseph, trong vùng Missouri, đến Sacramento, ở California. Theo dự đoán tất cả chỉ mất khoảng hai ngày rưỡi, trong khi cho đến nay, phải mất tới hai mươi mốt ngày nếu đi bằng tàu. Các dịch trạm được dự kiến sẽ băng qua các thảo nguyên và núi non khoảng mười bảy cây số,.mà các kỵ sĩ chỉ được vỏn vẹn hai phút đồng hồ để giao lại thư từ thích hợp cho một kỵ sĩ khác ở mỗi dịch trạm và để thay ngựa.
- Và theo dự tính thì chừng nào sẽ bắt đầu chuyến khởi hành đầu tiên ạ?
- Điều ấy thì bác vẫn chưa rõ... Tạm thời lúc này, Russell và các hội viên của ông ta đang sàng lọc khắp vùng nhằm chọn ra tám mươi kỵ sĩ lão luyện. Để có thể cống hiến cho mình một dự báo về những mối hiểm nguy có khả năng xảy ra cho các phu trạm trên lộ trình của Pony Express, cháu chỉ cần đọc lời rao vặt đăng trên các nhật báo trong vùng. Nó đề cập đến "những thiếu niên từ 16 đến 18 tuổi, ưu tiên cho trẻ mồ côi". Cháu cứ việc rút ra các kết luận của riêng cháu đi!

Nhưng Bill chẳng sợ gì cả: cả gió bấc lẫn bão tố, cả tuyết giá lạnh cắt da lẫn nhiệt độ nóng bỏng, và cậu lại càng coi thường những vụ gặp gỡ tồi tệ mà cậu sẽ có nguy cơ đụng phải!
Lew Simpson tiếp tục:
- Tuy nhiên, lương bổng thì cũng rất cao:
một trăm đến một trăm năm mươi đô la mỗi tháng, theo khả năng của từng người...
Ông ta nghe thấy một tiếng huýt sáo đầy hứng khởi:
- Đấy đúng là cái cháu cần! Giờ cháu sẽ lập tức đi tìm ông Russell đây! Tại sao cháu lại phải tiếp tục cái việc đánh xe la trong khi lẽ ra thì cháu có thể...
- ‰, từ từ đã, Lew cắt ngang lời Bill, đừng quýnh lên chứ, nhóc! Thật ra, đâu có gì ngăn cản cháu cùng đi với bác đến Fort Laramie, sau đó chúng ta sẽ quay về mà còn sớm chán trước chuyến khởi hành đầu tiên của Pony Express cơ mà.
- Thôi được, nếu như vậy thì cháu đồng ý!

Lew Simpson còn báo trước cho cậu ta:
- Nghe này, Bill, nếu vì một lý do nào đó mà cháu không được nhận vào làm công việc ấy, hoặc, nếu cháu cảm thấy nó có vẻ quá gian khổ đối với cháu, thì bác lúc nào cũng rất sẵn sàng và vui mừng được đưa cháu theo cùng trong chuyến hành trình đến Tucson đấy!
- Ôi, bác thật tốt bụng, cháu cảm ơn bác, Bill nồng nhiệt đáp mà trong lòng rất biết ơn sự tử tế của Lew, nhưng cậu vẫn thầm mong là sẽ không bao giờ có ngày phải nhờ cậy đến điều đó.
Khi ông Russell được biết về sự quan tâm của Bill đối với đề án đang được nhóm của ông xúc tiến, ông liền tức tốc biên một lá thư gửi cho Jack Slade, người được giao việc tuyển quân trên địa bàn quận. ông Russell muốn nhấn mạnh đến tư cách ứng cử của cậu thiếu niên trẻ với người đàn ông thông minh ấy, vốn quyết đoán nhưng có hơi quá cứng nhắc. Russell nghĩ rằng không dễ gì thuyết phục được Slade, vì tuổi đời còn non trẻ của cậu thiếu niên được mình bảo lãnh..Mấy hôm sau, trở về từ Fort Laramie, Bill đã nhận ra trên đường một người kỵ sĩ mà, theo cách mô tả hình dạng cậu đã được nghe, chỉ có thể là ông đại úy Slade.
Với một cử chỉ kính trọng, cậu lại gần ông ta:
- Xin lỗi, ông có phải là đại úy Slade không ạ?
- Đúng! Nhưng cậu muốn gì ở tôi?
Bill liền lấy ra từ trong túi lá thư gửi gấm của ông Russell và giao lại cho ông ta. Đọc đến đâu ông ta nhíu mày tới đó. Cuối cùng, ông ta nói:
- Xem nào, cậu bé, cậu không có tham vọng đến nỗi tin rằng dù có hay không có thư của ông Russell, ta cũng sẽ có ý định tuyển cậu vào làm cho Pony Express đấy chứ?

Cái nhìn nghiêm khắc của ông đặt trên Bill, nhưng thằng bé, tuy vậy, vẫn không nhìn xuống.
Slade dễ khiến người ta nhát sợ, đấy là một người đàn ông có tầm vóc to lớn. Sở dĩ Russell, Majors và Waddell đã chọn Slade, đó là do tiếng tăm về tài thiện xạ bách phát bách trúng của ông ấy, và chỉ có Slade mới có đủ bản lãnh để đương đầu với bọn lâu la thảo khấu tung hoành trong khắp vùng. ông ta thích gợi nỗi sợ hãi, thích gây ấn tượng cho những người đối thoại với mình, vậy mà Bill lại không hề chớp mắt! Lại còn ra sức thuyết phục ông ta bằng mọi cách nữa:
- ông muốn làm gì là tùy ở ông thôi, nhưng xin ông hãy biết cho rằng cháu đã lao động từ năm lên 10 dưới trướng của ông Russell rồi. Còn về Lew Simpson, bác ấy có thể xác nhận với ông về việc cháu đã hoàn thành tốt công việc của một người đàn ông. Chẳng lẽ về phần ông, ông không muốn cho cháu một cơ hội sao?
Jack Slade thấy hơi tức cười vì cái "gan cóc tía" của chú nhóc:
- Được thôi, ta chấp nhận cho cậu một cơ hội, nhưng đừng có than trách nếu sự thể xoay trở bất lợi cho cậu, hoặc giả một ngày nào đó, cậu thấy thân mình bị ghim đầy những mũi tên đấy!
- Không đâu, ông Slade ạ, cháu không phải loại người khoái than thân trách phận đâu. - Bill đáp mà lòng mừng khấp khởi.

Đường đi có gieo rắc đầy những cạm bẫy nhắm vào các pony-riders (đấy là danh hiệu mà thiên hạ đặt cho các phu trạm làm việc cho Pony Express): những đống lửa giữa chốn đồng không mông quạnh, những bầy bò rừng bison, bọn sống ngoài vòng pháp luật, những thổ dân da đỏ, vân vân... Nhưng việc làm dễ khiến bạn mê say và lại được trả lương hậu hĩnh, và Bill thì chả cầu gì hơn.
Vài ngày trước khi bắt tay vào việc, anh bạn trẻ của chúng ta đang trên đường quay về Leaven-worth, chặn một cỗ xe với hai người điều khiển và được kéo bởi sáu con ngựa - phải tin rằng vào thời đó, chuyện "đi nhờ xe" đã tồn tại ở Hợp chủng quốc Hoa Kỳ rồi đấy!.- Các ông có còn một chỗ nào cho cháu đi nhờ không ạ?
- Leo lên phía sau đi! Mọi người có thể ngồi ép sát lại chút xíu cũng chẳng sao đâu!
Một người đàn ông và một phụ nữ đang ở trong xe, họ đang chuyện trò nhỏ tiếng với nhau.
Họ gọi giật kẻ mới đến:
- Cậu hãy tự giới thiệu đi nào, chàng trai!
- Vô vàn tạ lỗi! William Frederick Cody, sẵn sàng phục vụ quí vị.
- Hừ! Chỉ là hạng "vô danh tiểu tốt", người đối thoại với cậu ta cằn nhằn với vẻ không thèm để ý.
- Còn nếu tôi nói với hai vị rằng, tại xó xỉnh heo hút này, một số người gọi tôi là Buffalo Bill thì sao ạ?
- Sao? Cậu có thể chứng minh không?

Bill móc ra hai khẩu súng lục có khắc những chữ đầu tên của cậu.
- Có đây, thưa ông Hastings!
Người đàn ông ngạc nhiên:
- Cậu... Làm sao mà cậu biết được tên của tôi?
- Nhờ giác quan thứ sáu của tôi đấy! - Bill đáp với một nụ cười t toét.
Rồi, sau giây lát, cậu nói thêm, vẻ láu cá:
- Tôi đã đọc được cái tên ấy trên hành lý của ông, đơn giản thế thôi!
Hastings và em gái mình đấu tranh cho nền độc lập của California và muốn huy động tất cả nhân tài vật lực nhằm mục đích chống lại đề án của Pony Express. Thật vậy, việc vận tải bằng xe thư tốc hành này sẽ giúp phần vào việc thống nhất đất nước, nhờ xác lập sự liên lạc chặt chẽ giữa miền Đông và miền Tây. Mà Hastings thì chỉ cầu mong một điều: sự phân ly của vùng Cali-fornia.
Trong quá trình đoạn đường ngắn ngủi ngồi chung xe này, cậu bé đã ngây ngô vén màn các kế hoạch của Russell, mà không chút nghi ngờ rằng mình đang tuồn một võ khí cho hai người bạn đồng hành của mình để chống lại ông Russell.

Kể từ hôm ấy, cậu rất thường gặp họ trên đường đi của mình. Cô Hastings sắp tới thậm chí còn toan tính dụ Bill vào một ổ phục kích, mà cậu sẽ thoát ra được vào phút chót, nhờ được bạn bè "giải cứu". Nhưng đấy lại là một câu chuyện khác, một trong số rất nhiều những cuộc phiêu lưu mà Buffalo Bill đã trải qua.
Các dịch trạm của Pony Express, được xây dựng bằng đá hoặc bằng gạch, trong những vùng đặc biệt nguy hiểm, như những pháo đài nhỏ chính hiệu. Còn về lộ trình, tất cả đều đã được tính toán sao cho trọng tải phải chở theo được giảm nhẹ đến mức tối thiểu: yên ngựa vừa nhỏ vừa nhẹ, và các cặp đinh thúc ngựa được thực hiện bằng những chất liệu không mấy nặng nề. Cấm cả việc mang theo các võ khí, bất quá chỉ được phép mang theo một khẩu súng lục là cùng!
Người ta chỉ chấp nhận các thư từ viết trên loại giấy mịn nhất; được bọc trong lớp vải lụa có tẩm dầu nhớt, nhờ đó chúng tránh được ẩm ướt. Các kỵ sĩ đều được tuyển chọn trong số những người nhẹ ký hơn cả và chỉ mang theo ít quần áo nhằm bảo vệ họ khi thời tiết xấu khả dĩ xảy ra.
Việc chuẩn bị giờ đây đã kết thúc, và Bill nhẩm đếm những ngày còn lại trước chuyến khởi hành của mình. Cậu đã cố tình chọn lộ trình dài nhất và nguy hiểm nhất, mà tất nhiên cũng là lộ trình được hưởng bổng lộc hậu hĩnh nhất.
Trái tim cậu rộn ràng reo vui khi mà cuối cùng các nhật báo địa phương đã loan báo bằng những ký tự to kềnh:
lễ khai trương Pony Express...
Một đoàn đông đảo vừa lạ đời lại vừa có tính trẻ con đang đợi chờ cái giờ phút trọng đại với một sự nôn nóng sốt ruột, quả là một cuộc biểu dương vĩ đại sự thiện cảm! Người ta thấy dán trên những băng-rôn màu trắng: Good luck to the Pony Express - chúc may mắn cho Pony Express -, trong lúc ban kèn tây đệm theo và làm bùng lên nỗi hoan hỉ chung nhờ điệu nhạc rộn rã tươi vui của nó.
Chợt, giọng nói mạnh và sắc của Jack Slade vang lên:
- Năm... bốn... ba... hai... một...

Thay cho "zêrô!", một phát súng lục chói tai đã được bắn ra, loan báo rằng con đường của Pony Express đã rộng mở. Trên lưng con vật, Bill liền bốc cao lên như trên một con ngựa có cánh, cậu lao vút như tên bắn theo đường thẳng băng qua những đồng cỏ và những ngọn đồi, những rừng già và những khoảng rừng thưa, vạt áo vét bằng da của cậu bay phần phật trong gió.
Và không phải những cuộc phiêu lưu là cái sẽ thiếu hụt trong chuyến hành trình của cậu, cậu sẽ được "phục vụ" thỏa thích. Chỉ ngay ngày hôm sau thôi, chưa gì đã...
ở khúc rẽ của con đường, ba người da đỏ đứng sừng sững phía trước chặn đường cậu, trên trán họ thắt những chùm lông vũ đủ màu. Vì mải lo về chuyện đi đến nơi về đến chốn mà không bỏ phí thì giờ, Bill đã đánh một vòng móc lớn để tránh chúng, nhưng bọn này liền đuổi theo cậu và đã nã tên về phía cậu.
Nhờ dẫn trước một quãng, khi thấy thời cơ đã đến, Bill liền nhảy ra khỏi con ngựa đang lao đi hết tốc lực của mình, khéo léo lăn tròn trên mặt đất và núp sau một tảng đá.
Chốc lát sau, ba tên da đỏ đã phóng thẳng tới, Bill rút khẩu súng lục của cậu ra. Một cách cẩn trọng, cậu nhắm... và bắn!
Một tên da đỏ bị tiêu diệt, và tên thứ hai bị thương ở vai, còn tên thứ ba thì vắt chân lên cổ.mà chạy, thậm chí không dám ngoái cổ lại nữa!
Bill ra khỏi chỗ núp và lại gần tên bị thương:
- Mi sẽ chuyển lời chào hỏi gửi đi từ William Cody của ta đến Bàn Tay Vàng, thủ lãnh của mi.
- Buffalo Bill nói.

Và cậu để mặc cho hắn đi...
Đến Three Crossing, như thường lệ, người kỵ sĩ của chúng ta tin rằng có đủ thời gian để giao lại cái bao chứa thư của mình. Bằng ánh mắt, chưa gì cậu đã tìm được người sẽ phải thay thế phiên cho mình và phải đón lấy lượng thư từ quí giá cho chặng sau. Chỉ có duy nhất một con ngựa với bộ lông mang sắc hồng bị cột vào một cái cọc đang chờ đợi, chú ta được dành cho chặng tiếp theo của cuộc hành trình. Nhân viên bảo vệ dịch trạm xuất hiện nơi cửa sổ.
- ‰, Sammy, người kỵ sĩ đâu rồi? - ông hỏi to, muốn hụt hơi.
- Biến mất tăm rồi, chú em thấy đó! Tối qua, anh ta đã có một cuộc gặp gỡ xui xẻo và đã bị trúng đạn!
- Và, hẳn là anh ta đã không đủ dũng khí để leo lên yên nữa chứ gì?
- Không, vấn đề là ở chỗ anh ta đã... ngủm rồi!
Sự mệt mỏi và thời tiết xấu chẳng hề hấn gì cậu. Thế là Bill kết hợp phi liền một mạch hai chặng đường dài không trì hoãn, không ngơi nghỉ. Phóng như bay, cậu lại tiếp tục cuộc đua hào hứng của mình. Dù vậy Sam vẫn có đủ thời gian để chìa ra cho cậu một bình nước mát lạnh và một mẩu thịt bò rừng phơi khô, thật là khó nuốt cho được khi cậu đang phải gò cương cho ngựa phi nước đại. Cậu biết rằng mình cần huy động toàn bộ sức lực, toàn bộ sức chịu đựng dẻo dai của mình để có thể tiếp tục, vì đây là lần đầu tiên trong đời, cậu nhận thức được rằng Pony Express còn lâu mới là một cuộc chơi đầy sảng khoái. Trước tiên, cậu dừng lại ở Saint-Mary, rồi tại Rock Creek, nơi cậu gặp gỡ người chạy công điện của miền Đông, thế là anh ta liền trao cho cậu cái bao của anh ta; kế tiếp cậu vượt qua South Pass để rồi sau cùng đến được Salt Lake City, nằm trên bờ hồ Grand Lake Salé. Cậu vừa phá kỷ lục của chính mình: cậu đã rong ruổi ba trăm năm chục cây số suốt hai mươi hai tiếng đồng hồ trên lưng hai mươi mốt con ngựa khác nhau!

Đây là một hành trình dài nhất chưa hề có một kỵ sĩ nào của Pony Express thực hiện được cả.
ấy thế mà Bill lúc ấy mới vừa tròn mười lăm tuổi chẵn!
Còn một lần khác, trong các chuyến ngược xuôi của cậu, cậu đã mặt đối mặt với một nhóm thổ dân da đỏ đáng gờm.
Sắp sửa kịch liệt rồi đây, và điều đó chẳng khiến cậu phật ý tí nào cả!.Bàn Tay Vàng cầm đầu các thuộc hạ của y, và, như thể đó là chuyện đương nhiên, đã xảy ra một cuộc ẩu đả đúng theo mọi luật chơi. Bill nổ súng với một độ chính xác ác chiến đến nỗi cậu bắn phát nào là trúng đích phát đó. Lần lượt từng tên một, bọn da đỏ đều gục ngã giữa trận tiền. Nhưng luôn luôn vẫn còn những tên khác xốc tới...
Thế nhưng Bàn Tay Vàng, sau khi thấy các đội ngũ của mình bị tàn sát đến thưa hẳn đi, đã ra lệnh ngừng trận đánh và nói với Bill bằng những lời lẽ này:
- Hóa ra là mi, tay cự phách Buffalo Bill! Mi quả có dũng khí và thật gan dạ! Ta đề nghị với mi như sau: ta và mi sẽ đánh nhau tay đôi, không cần vũ khí. Nếu mi thua, ta sẽ bắt và sẽ giải mi về làng của ta làm nô lệ. Còn nếu mi thắng ta thì, ngược lại, người của ta sẽ để yên cho mi ra đi mà không gây khó dễ. Bàn Tay Vàng này chỉ nói một lời thôi!
- Lời của loài lang sói! - Bill nói nhỏ, hai hàm răng nghiến chặt, nhưng ta đâu có sự lựa chọn, khổ thế đấy! Ta chấp nhận lời thách đấu!
- Cậu lớn tiếng tuyên bố, trong lúc đấm thình thịch vào ngực mình một cách lỳ lợm.

Cuộc tỷ thí bắt đầu. Bill nhỏ con hơn, dĩ nhiên, nhưng cậu cũng uyển chuyển hơn và lanh lợi hơn đối thủ của mình. Rất nhanh, Bàn Tay Vàng đã bị mất thăng bằng sau cú tránh né của Bill, hắn té bổ nhào, nhưng cũng đã kịp kéo theo cậu bé. Cả hai lăn trong bụi đất, mồ hôi vã ra vì tức giận, cả hai đôi mắt đều long lên. Cả hai rốt cuộc lại vùng đứng lên. Tên thủ lãnh lại lấy hết sức lao vào người Bill, nhưng lần này chẳng những cậu bé tránh được mà còn tung một cú chặt mạnh bằng cạnh bàn tay vào sau gáy tên tù trưởng. Bàn Tay Vàng nằm sóng soài trên nền đất, hai tay dang ra thành hình chữ thập: y đã lãnh đủ! Bọn da đỏ, bu thành đàn quanh họ, đều thất kinh. Chúng nhìn chòng chọc vào vị thủ lãnh đã bị hạ đến ngất xỉu của chúng. Rồi chúng giãn ra mà miệng câm như hến để nhường lối cho người anh hùng non trẻ của chúng ta, Bill, thản nhiên leo lên ngựa và rời xa trong tiếng vó câu lóc cóc dội vang...
Ngày mai, hừng đông sẽ mọc trên một chuyến đi mới của Pony Express, trên một kế hoạch làm ăn mới đầy mạo hiểm. Ngày này sang ngày khác, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất ám ảnh mọi kỵ sĩ: "Cầm cự!" Thổ dân da đỏ đâu phải là những kẻ thù duy nhất mà họ phải đối đầu. Hastings, luôn luôn là lão, kích động người của lão chống lại Pony Express. Lão buộc phải thừa nhận rằng những buổi đầu của tổ hợp này đầy hứa hẹn: đây thậm chí là một thành công thực sự. Nhưng lão đã hạ quyết tâm bằng mọi giá tiêu diệt nó, dù sớm hay muộn, bằng bất cứ thủ đoạn nào, hợp pháp hay không hợp pháp. Quyết tâm của lão.thật độc ác. Một chuyển biến duy nhất, nhưng thuộc loại tầm cỡ, cô Hastings đã bất đồng quan điểm với lão Hastings anh trai mình. Những tình cảm trìu mến đã nảy sinh trong con tim tưởng như chai lỳ ấy đối với người anh hùng hiên ngang mang tên William Cody. Vì vậy không còn có vấn đề để cô ta đấu tranh chống lại người bạn của chúng ta nữa; ngược lại, chính cô là người báo trước cho Bill và cảnh giác anh chống lại mọi âm mưu được tính toán nhằm chống lại anh.

Cô muốn bằng mọi giá tỏ ra có ích cho anh và nhờ đó khiến anh yêu mến mình.
Từ đó, Bill tăng cường gấp bội các biện pháp đề phòng, anh không cho phép mình có một giây lơi lỏng nào dù nhỏ nhất; trong mỗi lần dịch chuyển của mình, anh đều quan sát một cách chăm chú con đường mình đi và cả xung quanh đó nữa. Nhờ vậy mà một lần kia, Bill đã để ý thấy một bụi cây bị lay động một cách khả nghi.
"Bọn chúng định phục kích để đánh cướp thư từ của mình đây mà, nhưng sẽ không đơn giản thế đâu, bọn chúng sẽ không thể bắt kịp mình", anh nghĩ thế máu nóng sôi lên trong huyết quản. Và khi còn một quãng mới tới ngang tầm bụi cây khả nghi, anh đã quơ lấy súng của mình và bắn, bắn, bắn nữa về phía đó, cho đến lúc hết cả đạn mới thôi. Sau đó cậu thúc ngựa, khiến nó vươn dài lưng và võng bụng xuống mà phi nước đại về hướng Sacramento.
"Phải chi những con người ấy đã biết được nguồn tin mà mình đang mang đến cho họ thì hay biết mấy", anh nghĩ trong lúc lòng thấp thỏm run lên vì nỗi phấn khích.
Và trong cơn hấp tấp chuyển giao cho Miền Tây văn bản của bài nói chuyện nhân lễ khai trương của Tổng thống Lincoln, Bill đã phá kỷ lục của chính mình: văn kiện này nhờ vậy đã tới đích chỉ trong bảy ngày và mười bảy giờ. Chúng ta đang ở trong năm 1861.

Từ xa, trên bục cửa của các tòa nhà đầu tiên ở Sacramento, những người đàn ông giơ tay vẫy chào Bill, anh vội móc từ trong túi ra chiếc chìa khóa và mở một trong mấy cái xà-cột của mình.

Đến trước tòa thị chính, Bill vung vẩy bức công điện lừng danh, ông thị trưởng vội mở ra xem:
tờ giấy run run trong tay ông...
- Nghe này, các bạn, bản tin kỳ diệu đến với chúng ta, vừa mới đây: vùng California là Tiểu Bang đầu tiên của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã quyết định đấu tranh chống lại chế độ nô lệ!
Ngay lập tức, những tiếng tung hô nổi lên từ đám đông đang cuồng nhiệt và, chẳng mấy chốc, hầu như ở mọi nơi, treo đầy những tấm băng rôn:

Pony Express muôn năm!. 

 

Chương 8

Vướng lưới nhện

Bill hoàn toàn ý thức được những rối loạn đang tràn lan khắp miền Đông và miền Nam.

Cuộc tranh chấp khủng khiếp liên quan đến chế độ nô lệ dính dáng đến Bill một cách đặc biệt, vì không bao giờ anh có thể quên những tình huống bi thảm về cái chết của bố anh. Sở dĩ ông đã sớm qua đời, đó là vì ông đã muốn bảo vệ chính nghĩa cho những kẻ bị áp bức.
Ngày nào cũng vậy, những kỵ sĩ đến từ miền Nam đều tường trình các nguồn tin giờ chót: vô số những căng thẳng phát sinh và mọi người hiện nay đều biết rằng một cuộc chiến tranh đang sắp sửa nổ ra! Rồi, một hôm, lời đồn thổi được xác nhận: "Chiến tranh đã được công bố!" Đối mặt với tình hình này, Russell, Majors và Waddell không biết nên chọn quyết định nào cho ổn. Họ có nên ngưng các hoạt động của Pony Express lại hay không? Những khoản kinh phí nảy sinh từ việc khai thác nó vượt xa điều này, các khả năng tài chính của ba người khuyến khích họ nên giải thể tổ hợp cho rồi. Tuy vậy, hiện giờ, họ đang đứng trước một sự do dự về mặt lương tâm, bởi lẽ, hơn bao giờ hết, trong những hoàn cảnh hiện nay, cách vận tải thư từ như vậy được chứng thực là có tính sống còn cho sự giao lưu nhanh giữa các Tiểu bang và vùng California xa xôi. Do đó, bất chấp cái vực thẳm kinh tài mà cuộc phiêu lưu này gây ra, cuối cùng họ vẫn quyết theo đuổi công việc của mình cho đến các giới hạn cuối cùng: dưới một dạng nào đó, đây cũng là sự đóng góp của họ cho nỗ lực chiến tranh!
Sự đóng góp đó đem về miền Tây đông đảo những con người khát vọng góp một phần tích cực vào các biến cố: những kỵ sĩ của Pony Ex-press, những tay thợ săn bò bison, thổ dân da đỏ, những kẻ đi tìm vàng hoặc sống ngoài vòng pháp luật, tất cả đều bị thu hút bởi ngọn lửa của sự tranh chấp. Bill, cả anh ta nữa, cũng không ở yên tại chỗ và, ngay từ ngày đầu, anh đã liên kết với họ. Dù vậy đầu óc anh đôi khi lại ở tận đâu đâu, vì anh vừa được tin mẹ anh bị ốm nặng, và luôn mong anh trở về bên giường bệnh của bà.

Lúc Bill nhìn thấy bà, anh liền nhận thức được các dự cảm đen tối của mình là chính đáng.
Mẹ anh đã mất toàn bộ sinh lực, toàn bộ khát vọng sống, bà chỉ còn là cái bóng của chính mình!
Nhân một hôm bà cảm thấy đỡ hơn, Bill đi lên.Fort Leavenworth, nơi đó đang tràn lan một sự khích động lớn, một sự ồn ào đông vui, người qua kẻ lại liên tục, tất cả đều chuẩn bị cho chiến tranh. Và trước một cảnh sục sôi như vậy, Bill cảm thấy mình bị hòa nhập bởi cùng một niềm hưng phấn đó và quên hết mọi chuyện còn lại.
Chính vì thế mà lúc trở về, Bill loan báo với mẹ mình:
- Con đã làm như các bạn của con, con đã xung phong nhập ngũ!
Chàng trai trẻ chả có lúc nào nghĩ rằng mình còn vị thành niên và rằng mình phải được sự ưng thuận của mẹ trước khi đưa ra một quyết định trọng đại như thế. Không, đã quá lâu rồi từ khi anh theo đuổi cuộc sống của một người đàn ông có trách nhiệm, anh luôn cảm thấy mình là người lớn! Nhưng mẹ anh đâu có chịu hiểu như thế và, dù sức cùng lực kiệt, bà vẫn phản kháng lại anh trong một màn đấu khẩu dữ dội. Bà cấm Bill ghi tên vào danh sách những người tình nguyện, và vì không còn cách nào khác, bà đã kêu gọi đến lòng hiếu thảo của con mình: nếu anh hành động ngược lại ý muốn của bà, là vô hình chung anh đang đẩy bà đến gần giờ chết!
Khi nghe những lời trên, Bill hiểu rằng, vì sự yên ổn của lương tâm mình, anh nên phục tòng và nhẫn nhịn. Ngó thẳng vào đôi mắt mẹ hiền, anh hứa đợi đến tuổi mười tám mới nhập ngũ.

Nhưng lời thề đó xâu xé Bill, và, suốt nhiều đêm dài, anh không sao chợp mắt được. Sự đợi chờ làm hao mòn anh, khi anh nghĩ về bố mình đã từ giã cõi đời quá sớm. Vị trí của anh chẳng phải là ở bên cạnh những người đang chiến đấu chống lại những tên tội phạm đã sớm cướp mất của anh người cha thân yêu đấy ư? Nhưng rốt cuộc, với sự sáng suốt, anh quyết định ngưng khơi lại vết thương lòng, và cũng ngừng gây thêm lo lắng cho mẹ hiền, đang đau ốm. Chưa chi bà đã run lên khi nghe kể lại những vụ phá hoại của những băng nhóm dã man đêm đêm bơi qua sông để sang phóng hỏa các vựa chứa thóc lúa và cỏ khô, cướp bóc mọi thứ trên đường chúng đi qua, cho nổ những cây cầu: chúng là những tên mọi rợ đích thực luôn đem nỗi kinh hoàng phủ chụp lên các cư dân sống trong vùng.
Suốt những năm sau đó, Bill còn lâu mới chịu ở yên mà không hoạt động, anh đem tất cả lòng dũng cảm của mình ra phục vụ các đạo quân của miền Bắc. Luôn luôn ngồi trên lưng ngựa, anh chuyển giao các bức công điện của quân đội từ Fort Leavenworth sang Fort Larned. Mùa đông, anh đảo qua vùng nông thôn để lùng kiếm những con ngựa cho chính phủ. Anh còn công tác với danh nghĩa trinh sát nhân những cuộc chinh phạt chống lại các thổ dân da đỏ Kiowa và Comanches dưới quyền chỉ huy của trung tá.Clark. ở Leavenworth, Bill giúp Jim Lane và cộng sự của ông ta đấu tranh chống bọn du thủ du thực đang khủng bố vùng Kansas. Đó là loại hình cuộc chiến mà Bill yêu thích: công lý phải được thi hành! Có thể sau này anh sẽ viết: "Những ngày tháng sống ở Leavenworth đã là những ngày vui vẻ nhất đời tôi." Khi sứ mạng phục vụ công lý của mình đã kết thúc, Bill trở thành tài công của một đoàn xe lửa nhỏ chuyên chở hàng hóa, lưu thông giữa Leavenworth và Denver. Nhưng bỗng một buổi sáng nọ, Bill nhận được một lá thư gọi anh đến bên giường bệnh của mẹ, nơi bà đang trong cơn hấp hối. Lần này Bill rất vội vàng, bởi anh biết rằng giây phút cuối cùng của mẹ đã cận kề.

Trong suốt thời gian hấp hối của bà, anh luôn túc trực cạnh mẹ anh, và ngày 22 tháng 11 năm 1863, Mary-Ann Cody đã an giấc nghìn thu trong tay con trai của bà. Nỗi sầu khổ của Bill quả là quá lớn, anh chỉ nghĩ đến mỗi việc trốn chạy mà thôi, vì anh không thể chịu đựng nổi việc phải ở lại dưới mái nhà này nữa, nơi mà mọi vật đều gợi lại cho anh một cách nghiệt ngã về biến cố đau thương vừa rồi. Dịu dàng và luôn tận tụy, bà sống chỉ vì những người khác. Một cách dũng cảm, bà luôn giữ nụ cười ngay cả trong những giờ phút khó khăn nhất.
Vì vậy chính Leavenworth là nơi anh bạn trẻ tìm đến, lòng thầm mong rằng sự náo nhiệt luôn ngự trị ở đó sẽ giúp anh quên đi phần nào nỗi thống khổ của mình. Vừa may, liên đội 7 của vùng Kansas đã đến trú đóng trong đồn: Bill hết sức vui sướng và vội vã đến chào đón họ, mà đa số là những bạn bè cũ của vùng đồng bằng.
Những người này khẩn khoản xin Bill nhập hội với họ, bởi giờ đây mẹ anh đâu còn nữa. Dù vậy Bill nghĩ lại lời hứa của mình, và anh không hề muốn phản bội, vì thế, anh cố đợi qua năm sau, năm anh vừa tròn mười tám tuổi, để cuối cùng cũng được nhập ngũ. Và khi trung đội H được phái đến Tennessee và đến Missouri, thì anh tham gia vào các cuộc hành quân được tung ra nhằm chống lại bọn lính Liên bang nhờ danh nghĩa lính trinh sát. Nhiệm vụ này thích hợp với anh như rồng gặp mây, vì nhờ nó mà anh khám phá được những địa phương xa lạ và chưa hề có dấu chân người đặt tới. Đây chính là nơi mà mối nguy về một vụ tấn công còn lớn lao hơn cả, nhưng Bill yêu thích sự liều lĩnh và các tình huống hiểm nghèo, chúng ta đều biết thế, và anh nào có biết làm gì với một công việc quá ư nhàn nhã. Tất cả chuyện này đều mang đầy tính kích động đối với anh.

Năm ấy lướt qua nhanh như một tia chớp, và Bill nay đã mười chín xuân xanh. Một hôm, anh gặp lại người bạn thân William Mac Donald, anh ta kéo anh ra riêng một chỗ để thảo luận về một đề tài tế nhị..- Nghe này, mới đây mình đã đến thăm một người trong đám chị em họ của mình, và cô ấy đã thỏ thẻ vào tai mình rằng cô rất thích làm quen với cậu. Mình đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều về cậu và về các chiến công của cậu khiến cô ấy trở nên quá nóng lòng được gặp mặt người anh hùng của các câu chuyện phiêu lưu ấy.
- Nghe hay đấy? - Bill lên tiếng với một nụ cười tét họng. - Mà này, cô ta đẹp chứ, ít ra cũng phải vậy chứ?
- Cô ấy là cô gái đẹp nhất Saint-Louise: mái tóc đen huyền, ánh mắt mướt như nhung và, cộng thêm làn da trắng hồng nữa kìa. Cô ấy đã được dạy dỗ ở một tu viện, cô ấy thật cao nhã, và hết sức rụt rè đấy nhé.
- ái chà, càng tuyệt! Giới thiệu cô ấy cho tớ đi, chừng nào có dịp.
Cuộc hạnh ngộ đã diễn ra tại nhà những người bạn của họ và chưa chi Bill đã "phải lòng" Louisa. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn gần một thiếu nữ ngoài hai cô em gái của mình. Hài lòng với cá tánh của anh trai trẻ, Louisa cho là rất hấp dẫn. Tận trong đáy tim mình cô hy vọng rằng anh sẽ chấp thuận đến định cư và làm việc tại thành phố, nơi cô chưa bao giờ rời khỏi.

Thế là tình yêu đã tóm bắt được họ trong sợi thòng lọng của nó, và chính là vào năm 1866, một tuần sau ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, Bill đã thành hôn với cô con gái của cảnh sát viên Frederici. Ngay ngày hôm sau, họ lên đường đi hưởng tuần trăng mật trên một con tàu chạy bằng máy hơi nước dọc theo dòng Mis-souri với làn nước thẫm một màu nâu. Đây là một chuyến đi êm ả và thảnh thơi, các buổi chiều tà đều kết thúc bằng những tiếng ca rỉ rả của vài người da đen có đệm đàn banjo hoặc một cây dương cầm lỗi điệu. Họ dừng tàu tại những ngôi làng nhỏ nằm ven sông. Nhưng chưa gì Louisa đã cảm thấy trào dâng trong lòng mình nỗi hoài niệm về nếp sống tiện nghi và vô tư mà cô đã để lại sau lưng mình. Trong một khoảnh khắc chán nản, cô choàng lấy cổ người chồng trẻ của mình, thổ lộ nỗi day dứt của mình với một nụ cười héo hắt:
- Ôi, Bill, tự dưng em thấy buồn và khổ sở làm sao ấy. Anh đã đưa em đến một nơi thật quái dị, nơi mà cuộc sống quá khắc khổ: con người ở đó xử sự cứ như loài vật ấy!
Bill rất đau lòng bởi những gì mình nghe được, bị giằng xé giữa hạnh phúc chớm nở và các ước mơ thuở xưa của mình. Sau một lúc lâu ôm ghì vợ trong tay mình, anh âu yếm thủ thỉ với cô:
- Anh rất lấy làm tiếc vì đã là nguyên nhân gây nên biết bao lo lắng cho em. Em biết niềm.đam mê của anh đối với chuyện phiêu lưu mạo hiểm mà, nhưng nếu em không thể nào sống cuộc sống của anh, thì anh là người sẽ sống cuộc sống của em vậy! Mọi chuyện sẽ được dàn xếp êm ả, rồi em sẽ thấy thôi.
Louisa đã bình tâm lại, nụ cười khả ái đào sâu những lúm đồng tiền trên đôi má hồng của cô:

- Ấy chết, đừng, em sẽ không chấp nhận sự hy sinh đó đâu. Em sẽ dũng cảm mà, nhưng trong lúc này, em hơi bị hoảng chút ít. Từ nay trở đi, em sẽ phấn đấu hết sức mình để yêu nếp sống mà anh theo đuổi. Sẽ không ai nói được rằng phu nhân của Buffalo Bill là một kẻ chết nhát đâu!
Và cô khẽ cúi đầu cho anh đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ hôn sẽ mang lại cho cô một niềm tin ở tương lai. Làm sao lại không cảm thấy an tâm khi được ở trong vòng tay một người chồng như thế chứ?

 



Trang chủ
mSub - Dịch Vụ Giải Trí Nóng Bỏng, Hấp Dẫn Đầy Đam Mê
Tải và dùng miễn phí Clips hot, sexy ngây ngất cùng sự kiện scandan, kịch tính cực phê....
Lên Trên↑
Công Cụ: Khuyên Dùng Khi Không Tìm Thấy Files
Wap Download Miễn Phĩ
© Copyright 2012- 2013 By Phương Nguyễn ®
Thank's To Sextgem
XÂY DỰNG MỘT WAP MIỄN PHÍ
TRÊN DI ĐỘNG

WWW.Bphuong.Sextgem.Com
KHÔNG ẤN VÀO ẢNH Ở DƯỚI